Friday, September 2, 2016

Một số thói quen tốt khi bạn đang học một ngôn ngữ (Phần 1)



Một số thói quen tốt khi bạn đang học một ngôn ngữ

1.    Đọc bao bì, nhãn hiệu song ngữ.

Hầu hết các sản phẩm bạn sử dụng hằng ngày đều có song ngữ trên bao bì. Nếu bạn sử dụng sản phẩm nội địa của Việt Nam thì bạn sẽ dễ dàng hơn trong việc tra những từ vựng bạn không biết. Dĩ nhiên, độ chính xác của việc dịch thuật trên bao bì là không cao nhưng sẽ giúp bạn có được một lượng khá lớn từ vựng thường ngày mà bạn không nhận ra.




Nhiều người không có thói quen đọc hướng dẫn sử dụng khi mua các sản phẩm gia dụng như máy xay sinh tố hoặc lò nướng. Tờ hướng dẫn sử dụng thông thường có rất nhiều ngôn ngữ và tính chính xác thường cao hơn trên các bao bì sản phẩm thông thường. Qua đó, ngoài bổ sung từ vựng, bạn có thể quan sát được cách ngữ pháp hiện hữu trong cuộc sống, chứ không phải bạ đâu dùng đấy bạn ạ. Hướng dẫn sử dụng thường dùng cấu trúc ngữ pháp đơn giản, súc tích để người sử dụng dù ở trình độ nào đi chăng nữa cũng có thể bập bẹ hiểu được. Và bạn đừng lo bạn đọc xong không hiểu gì, trừ trường hợp bạn ra nước ngoài mua hàng hoặc mua hàng xách tay. Các sản phẩm được bày bán nội địa luôn có hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Việt. Qua đó bạn hoàn toàn có thể hiểu được nội dung và có thể lấy ra so sánh xem từ vựng này qua tiếng nước ngoài thì được thể hiện như thế nào.

2.    Đọc thực đơn song ngữ.

Thời đại hội nhập, hầu hết mọi thứ hiện hữu đều được thể hiện song ngữ. Bạn có thể bắt gặp tiếng Anh ở rất nhiều nơi. Nếu có điều kiện đi vào các nhà hàng, hoặc đơn giản chỉ là một nhà hàng thức ăn nhanh, bạn có thể biết được thêm rất nhiều từ vựng qua việc đọc thực đơn của họ. Những món ăn lề đường khi được hiện hữu trong thực đơn của các nhà hàng sang trọng cũng thường đi kèm theo một cái tên tiếng Anh mỹ miều. Độ chính xác trong thực đơn thường không cao, chủ yếu các nhà hàng nhắm đến việc cung cấp cho thực khách đủ thông tin về món ăn. 




Điều đó lý giải tại sao dù các bạn được học là, có một số món ăn Việt được giữ nguyên tên như món Phở. Nhưng đặt trường hợp bạn là người nước ngoài và bạn hoàn toàn chẳng có khái niệm gì về món phở, bạn vô nhà hàng thấy tên tiếng Anh của món ăn là “Pho”, xong bạn cũng chả biết đó là món gì luôn. Chưa kể hình ảnh thì mang tính chất minh họa là chính, cũng rất khó giúp bạn đoán xem bạn chuẩn bị nạp những loại thực phẩm gì vào người. Vì thế nhiều nhà hàng lại thể hiện món Phở thành “Vietnamese Styled Beef Noodle Soup”. Và chỉ cần dòng chữ đó, thực khách cũng sẽ dần hình dung được những thứ mình sắp nạp vào cơ thể.

Ủa vậy tại sao bạn lại cần biết món ăn đó tiếng Anh được gọi là gì? Cũng tùy hen. Bạn đâu thể biết trước được sau này bạn có cơ hội dẫn khách nước ngoài đi ăn uống chẳng hạn. Hoặc họ hàng sinh sống ở nước ngoài khá lâu về Việt Nam thưởng thức các món ăn truyền thống mà từ hồi cha sinh mẹ đẻ họ chưa được nếm thử, như món Bò tái kiến đốt của miền Bắc? Các món điểm tâm như bánh ướt, canh bún của miền Nam? Biết quá nhiều cũng đâu có hại gì lắm đâu ha. Thể hiện nhiều mới hay bị ghét thôi, bạn ha.
3.    
Phân biệt bản chất của một số từ vựng.

Sẵn đang bàn tới đồ ăn, nói luôn về cái món gọi là “bánh” trong tiếng Việt. Ẩm thực Việt Nam thì nhiều loại bánh lắm ha. Nhưng mà khi bạn dịch sang tiếng Anh, bạn sẽ gặp một vấn đề khá rắc rối: “bánh” gì? Trong tiếng Anh, tính logic của ngôn ngữ rất cao, không dễ nảy sinh các tình huống cười ra nước mắt vì chơi chữ như trong tiếng Việt. Làm ơn đừng gọi “bánh ướt” là “wet cake” nha… 

Cake, cookie, roll, bread và sandwich là những từ các bạn nhất định đã từng học qua trong chương trình phổ thông. Vâng, khi sang tiếng Việt thì nó chỉ được gọi chung là “bánh” thôi. Nhưng về bản chất từng loại, khác nhau hẳn nha.




Mình thấy nhiều bạn vẫn giữ thói quen gọi đặc sản của Sài Gòn, món Bánh mì Sài Gòn là Saigon Bread. Ừm… nhưng mà chúng ta ít khi ăn bánh mì không lắm ha. Thông thường món bánh mì Sài Gòn là món bánh mì kẹp, tức là có phần nhân, chả lụa hay trứng ốp la gì đó. Bạn dùng từ “bread” thì cũng đúng, nhưng chưa chuẩn xác cho lắm vì bread không hẳn bao gồm hàm nghĩa là ổ bánh mì có kẹp cái gì đó. Thường chỉ là ổ bánh mì không thôi. Đặc sản bánh mì không thì nghe chưa đủ hấp dẫn nên mình dùng Sandwich cho nó sát nghĩa hơn nè. Để mà đi giới thiệu cho người ta ăn thì tiện quảng cáo luôn coi có loại nhân đặc biệt ngon không nè. Chứ dụ người ta ăn thử đặc sản mà kêu ăn bánh mì không thì tội người ta lắm…

Đấy mới chỉ là ví dụ của từ “bánh” mà mọi người thường sử dụng tùy tiện thôi ha. Còn rất rất nhiều từ vựng khác mà khi sử dụng chúng ta không để ý tới bản chất ngữ nghĩa của nó. Chẳng hạn như bữa đầu óc mình đang ở đâu đâu ở trển á, cái có bạn hỏi “ủa, đường tiếng Anh là gì vậy?”, xong mình kiểu phản xạ có điều kiện “thì sugar đó ba”… À ra là bạn đó hỏi mình “đường đi” chứ không phải “đường gia vị”…

4.    Sử dụng máy tính bằng tiếng Anh.

Mình hoàn toàn không biết là chúng ta có thể tùy chọn ngôn ngữ cho máy tính là Tiếng Việt. Cái này là mình không biết… Cho đến khi mình gặp rất nhiều bạn sử dụng laptop mà nguyên cái hệ điều hành chạy bằng tiếng Việt luôn. Lúc này mình mới ớ ra, à thì ra đây là lý do các bạn suốt ngày than vãn chẳng hiểu gì về tin học…

Thì đúng rồi, tin học ở trường dạy dù có dạy các bạn thuật ngữ bằng tiếng Việt thì trên máy tính của trường cũng để ngôn ngữ là tiếng Anh thôi. Thú thật, mình không có khái niệm sử dụng máy tính mà để ngôn ngữ tiếng Việt, thấy nó cứ xa vời với sai sai sao đó. Hả, sai ở đâu á hả?




Mình học môn biên dịch, không biết may mắn hay xui sao trúng được ông thầy rất có tâm giải thích cặn kẽ từng li từng tí các vấn đề gặp phải trong dịch thuật. Bạn bè mình có thể không thích cách dạy và chấm điểm của thầy cho lắm do thầy không hướng vào tiêu chí chuyên ngành là theo “Business”, thầy thiên nhiều về cách dịch văn học hơn và văn học thì kiểu con đường dọn sẵn cho mình. Mình vẫn nhớ khi thầy chỉ ra những lỗi sai của thuật ngữ trong tin học. Các bạn học qua tin học chắc cũng biết khái niệm gọi là “từ khóa” mà sau này rất lâu mình mới biết là à từ khóa là keyword đó hả trời. Từ khóa là cái quần gì? Thực sự đến giờ nhiều thuật ngữ tin học dù là tiếng Việt mình cũng chả hiểu. Keyword nó  gần nghĩa hơn với cách gọi là “từ quan trọng”. Giống như khi bạn đi giải đề và giáo viên kêu bạn tìm keyword trong bài tức là bạn đang đi tìm những từ mấu chốt quan trọng của bài. Chứ từ khóa là cái gì?

Vì thế mình chọn biện pháp an toàn đó là sử dụng máy tính bằng tiếng Anh. Tiếng Anh có tính logic cao hơn tiếng Việt, không sợ gặp phải những từ tối nghĩa, mờ nghĩa. Tin học vốn chưa từng là thế mạnh của mình, vì vậy mình cứ bám sát theo tiếng Anh để tránh hiểu sai thuật ngữ của máy tính. Vì thế cứ cười mình đi khi mình loay hoay không biết xài sao chiếc máy tính dùng ngôn ngữ tiếng Việt, bạn còn chả biết máy tính bạn xài đang là win mấy nữa kìa…

Mình thực sự cảm thấy việc sử dụng ngôn ngữ máy tính bằng tiếng Anh sẽ giúp bạn rất nhiều trong thời đại công nghệ thông tin này. Chúng ta có thể Việt hóa một hệ điều hành nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta Việt hóa toàn bộ được các phần mềm. Hầu hết các phần mềm các bạn có thể sử dụng hằng ngày đều chỉ chạy ổn định khi ở ngôn ngữ tiếng Anh. Nhiều bạn còn chả biết cài mini game chỉ vì hướng dẫn cài đặt bằng tiếng Anh. Thậm chí chả biết tự lên google kiếm crack hay serial key nữa… Quay lại xài tiếng Anh đi, dù gì bạn cũng đang học tiếng Anh mà.

5.    Sử dụng smartphone bằng tiếng Anh.



Ý mình không phải là việc để ngôn ngữ tiếng Anh cho smartphone sẽ khiến bạn ngầu hơn, thông minh hơn nhưng mà nó cũng tương tự việc sử dụng máy tính vậy đó. Bạn đi học ở nơi nào cũng nghe người ta đồn nhau là phải sử dụng tiếng Anh, phải đưa tiếng Anh vào đời sống hằng ngày. Nè, bạn có cơ hội nè, đưa vào sử dụng đi. Vào mục cài đặt trong điện thoại của bạn và để ngôn ngữ là tiếng Anh đi. Không biết xài thì cũng chỉ lúc đầu thôi, từ từ bạn quen là bạn sẽ xài được à. Cái gì cũng phải học và luyện tập thì xài mới ổn chứ.

(Còn tiếp)

* Hình ảnh sử dụng trong bài đều được lấy trên Google. 


Wednesday, August 31, 2016

Chia sẻ bí quyết học tiếng Anh

Chia sẻ bí quyết học tiếng Anh


Bạn đang vật lộn kiếm chác các chứng chỉ tiếng Anh để làm đẹp CV hay đi du học và bạn cần tham khảo một số bí quyết học tiếng Anh?
.
.
.
.
.
.
.
.
Sao bạn không google?
À còn nếu bạn google và tìm được kết quả này thì 99% bạn vẫn đang bị google troll nhé =)))
Nhiều người hay đứng trước mặt mình xong chửi tại sao mình lại khá tiếng Anh đến vậy. Ơ thì cái gì nó cũng có cái giá của nó hết á. Mình cũng đi học ở trung tâm như bao người khác thôi, với lại cũng do mình giỏi sẵn nên xét trên mặt bằng chung, mình có vẻ giỏi hơn nhiều người khác.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ha ha ha, chắc là dễ vậy….

Không có đâu ạ! Vâng, không có cái gì nó tự nhiên mà có hay nó đến với mình dễ dàng đâu ạ. Bạn có nhu cầu tìm bí quyết để học nhanh, kết quả tốt, không tốn quá nhiều công sức hay tốn thời gian? Ngoài việc trở thành nạn nhân của marketing ra thì dường như chẳng còn con đường nào khác cho bạn đâu.

Nó như thế này nhé, hồi đó bạn tập đi xe đạp, đâu phải khi không mới lần đầu ngồi lên xe đạp và đạp cái èo là tự dưng bạn biết chạy xe? Cũng có thể có trường hợp đó nhưng không nhiều và bạn đừng vội lầm tưởng bạn có thể là một trong số đó. Quá trình tập đi xe đạp của bạn nó tốn đâu có ít thời gian, mồ hôi, công sức, thậm chí là té chảy máu làm hư đường xá của nhà nước… Vật lộn cũng phải một thời gian bạn mới biết chạy xe đạp. Nhưng đâu phải biết chạy rồi là bạn đảm bảo 100% bạn sẽ không té nữa? Bạn còn phải biết cách sử dụng thắng xe (nhất là khi xe không có thắng), cách vào số, cách chạy xe không cần nắm ghi đông, cách bốc đầu xe,… Toàn là kỹ năng cả và không phải nháy mắt cái là bạn làm được liền đâu nhé. Bạn cần luyện tập rất nhiều cho đến khi thành thạo.

Sau đó bạn tiến đến cấp độ cao hơn, đi biểu diễn cách thủ thuật trên chiếc xe đạp bé nhỏ hoặc nhiều bạn bỏ qua bước này, tiến thẳng lên chạy xe máy luôn. Mà chạy xe máy thì còn phức tạp hơn xe đạp nhiều bởi bạn “nên” có bằng lái và có tiền để đổ xăng, thay nhớt. Xe ga, xe số, tay côn gì bạn cũng phải học cách chạy và ở khoảng này thì thường nhiều bạn bỏ qua ví dụ như cách sử dụng xi nhan, còi xe,… nhưng cũng không gây nhiều tai nạn nên cũng không cần thiết đào quá sâu vào.

Đó, thì cũng như việc bạn học cách điều khiển một phương tiện thành thạo, tiếng Anh cũng tương tự như thế. Bạn bỏ được bao nhiêu công sức vào học tiếng Anh mà bạn đòi kiếm chác chứng chỉ với điểm số thiệt đẹp? Bạn bỏ được mấy gr công sức mà bạn muốn sử dụng tiếng Anh thành thạo như dân bản xứ?

Khi bạn học hết cấp ba, trong trường hợp bạn là dạng con nhà người ta (như mình), bạn có thể nắm được trong tay tầm 4000 từ vựng hoặc hơn xíu. Vâng, chỉ có nhiêu đó thôi, không nhiều hơn lắm đâu. Thực chất những gì giáo viên dạy từ sách giáo khoa chỉ chưa tới 60% vì quan trọng không phải bạn học được gì, mà là bạn thi được bao nhiêu điểm. Nói chứ mở học bạ của mình ra, điểm số thấp lè tè nhưng vẫn tốt nghiệp loại khá là mình thấy mình học có gì đó sai sai rồi. Điểm số không làm nên tất cả, nó chỉ giúp gia đình bạn hạnh phúc hơn thôi…

Giả dụ bạn thuộc dạng con nhà người ta (như mình), bạn rảnh quá không có gì làm bởi tiền thì bạn đã dùng để mua sách hết sạch và sách mua xong thì bạn đọc hết rồi. Bạn lấy sách giáo khoa ra đọc chơi giết thời gian vì đằng nào muốn đi chơi tạo mối quan hệ với bạn bè thì bạn cũng cần có tiền. Bạn có thể thêm được 10% kiến thức từ việc tự học. Vậy là sau khi bạn kết thúc sự học 12 năm ròng mà không phải ai cũng may mắn được đi học đủ nhiêu đó năm, một lần nữa, giả sử bạn vẫn đang là con nhà người ta (như mình) thì bạn nắm được 70% kiến thức. Thời gian tiếp tục bào mòn bạn và nhiều khi mới chỉ sau tốt nghiệp một năm, bạn còn những 20% kiến thức làm vốn bởi những kiến thức bạn không sử dụng đến, nó sẽ tự biến mất. Điển hình là kiến thức toán học của mình nè, tốt nghiệp chắc được 50%, bây giờ là còn 10% chỉ biết cộng trừ nhân chia số dưới 2 đơn vị….

Mình chọn tiếng Anh làm ngành học của mình khi may mắn được vớt vào đại học. Hồi đó thi toán mình được những một điểm rưỡi cơ…Mình không ngờ luôn đấy. Chắc họ vớt cho mình bài hình. Vì thế mình cảm thấy tự ti kinh khủng khi ngồi trong lớp chuyên ngành ngôn ngữ Anh và xung quanh mình toàn các bạn giỏi toán. Đồng thời mình cũng cảm thấy thật may mắn khi hồi đó mình mà đậu nguyện vọng 1 thì chắc mình bỏ học vì không qua nổi môn toán cao cấp quá. Thực sự tới giờ mình vẫn không hiểu học ngôn ngữ Anh thì liên quan gì tới toán… Nhưng mà điều đó không quan trọng nữa, toán thì học cho cao nhưng rồi với mình thì cũng chỉ xài cộng trừ nhân chia là nhiều thôi.
Vậy chính xác thì bốn năm đại học mình đã học được những gì?

Với số vốn tầm 4000 từ vựng sau khi tốt nghiệp cấp ba, mình tự cảm thấy con số đó là không đủ bởi có lần mình đọc mấy bài báo tầm phào trên mạng, mình có thấy người ta bảo Shakespeare sử dụng đến 80.000 từ vựng tiếng Anh trong cuộc đời ổng. Các du học sinh lâu năm hay các bạn gốc Việt sinh sống ở nước ngoài từ nhỏ có số vốn từ vựng lên tới 18.000 từ. Mình đã tự nhủ với bản thân là, 12 năm phổ thông của mình không tiếp xúc nhiều với tiếng Anh do chương trình học toàn toàn là tiếng Việt mà giả dụ mình trúng sổ xố mà muốn đi ra nước ngoài chơi á, để giao tiếp với học thì con số 4000 từ vựng của mình chỉ vừa đủ chào hỏi chứ còn chưa đủ để nói về thời tiết, đời sống hằng ngày nhé. Mà để nói được về các chủ đề thân quen đó, việc nhồi nhét vào đầu các kiến thức ở đâu đâu qua các chủ đề trên trời trong các bài thi tiếng Anh dường như chưa phải lúc. Mình nói là chưa phải lúc chứ không phải không cần thiết nhé. Vì thế thay vì nghe theo lời khuyên bảo sặc mùi dụ dỗ của các chuyên viên marketing giàu kinh nghiệm, mình quyết định không ôn thi TOEIC hay IELTS làm gì cả bởi vấn đề đầu tiên, mình cần bổ sung kiến thức phổ thông, hay chính là xem lại những gì mình đã học qua 12 năm bằng một ngôn ngữ khác không phải tiếng mẹ đẻ.

Không có điều kiện tiếp xúc nhiều với những cuốn sách giấy do mình không thích coi cọp và mình không thích ra khỏi nhà, mình chọn sử dụng internet làm công cụ học tập của mình. Lúc đầu chỉ là niềm đam mê với âm nhạc US-UK đồ, mình bắt đầu xem qua các lời bài hát để thực sự hiểu được bài hát này nói về vấn đề gì. Và từ lúc đó trở đi, mỗi lần mình nghe một đứa nhóc hát Rain Over Me hay lẩm nhẩm Whistle hay Barbie Girl là mình không biết phản ứng sao cho phải nữa…

Sau đó là cơn nghiện của mình với Youtube và mình dần biến thành một thói quen mỗi ngày. Từ thời phổ thông mình đã có Google Mail, vâng, không phải ai cũng sử dụng bởi Yahoo lúc này vẫn chiếm ưu thế. Tài khoản của Google giúp mình ăn bám trên Youtube một thời gian dài, coi đủ các video đủ thể loại từ làm đẹp, nấu ăn, khéo tay,… Dù ngoài đời không giống con gái lắm nhưng do giấy khai sinh ghi rõ mình là giống cái nên mình cũng hứng thú với các video làm đẹp. Hồi đầu mình nghe chữ được chữ mất, mình chuyển qua coi haul video mà các youtuber gợi ý những món đồ mua được ngoài cửa hàng là mình điếc hẳn. Mình cảm thấy phí tiền học đó giờ ghê, học xong mà có mỗi cái video đơn giản, người ta nói chuyện thường ngày mà mình nghe không được. Cũng hay là thị trường lúc đó trào lưu kem chống nhục còn hot, mua kem chống nhục dễ, vừa ngồi coi video vừa thoa.

Dần dần, mình quen với tốc độ các bài rap của Eminem, tốc độ nói chuyện bình thường của các cô gái người Mỹ, người Anh, người Úc trên Youtube. Mình chuyển sang nghe giọng địa phương: Người châu Á nói tiếng Anh. Vâng, lúc đầu cũng mém điếc hẳn sau khi nghe người Nhật nói tiếng Anh nhưng càng nghe thì càng nghiện hay sao đó. Giờ thì ngoài miệng bảo người châu Á nói tiếng Anh khó nghe nhưng mình vẫn nghe được và vẫn âm thầm tự chỉnh lỗi sai của họ trong đầu. À, vâng, mình là một grammar nazi ngầm...

Điều mình cảm thấy lạ nhất đó chính là có một số từ vựng thường ngày các youtuber sử dụng trong video của họ mình chưa từng gặp bao giờ trong sách giáo khoa, nhưng khi họ nhắc đến là mình biết ngay từ vựng đó nghĩa là gì. Nhất là khi coi các video dạy nấu ăn, các nguyên vật liệu họ sử dụng có một số chắc chắn trong sách giáo khoa không dạy nhưng khi họ đọc lên là mình biết ngay họ đang nói tới cái gì. Mình không hề nhận ra điều này cho đến khi mình theo học thầy Viễn và thầy đã chỉ ra. À thì ra có những từ vựng mình học được là do mình đọc bao bì nhãn hiệu cũng như hướng dẫn sử dụng. Lon nước bí đao mọi người uống hoài mà có khi chả biết bí đao tiếng Anh là gì. Mình vốn thích đọc nên khi đi siêu thị lựa sản phẩm, mình luôn dành thời gian ra để đọc và hầu hết tất cả các sản phẩm đều có tiếng Anh, có thể chuẩn có thể không nhưng ít nhất cũng có và khi bạn nhận ra được chỗ nào dịch không chuẩn xác, bạn đã tiến bộ hơn chút rồi đó. Ừ ai cũng trải qua thời chưa có smartphone ha nên các bao bì sản phẩm dầu gội, sữa tắm, nước chà bồn cầu, nước lau sàn…. Mình cũng hay đọc qua…

Mình biết người Việt nói chung rất lười đọc. Hướng dẫn hay hạn sử dụng thì may ra các bà nội trợ còn đọc. Ra nhà hàng, nguyên cái menu chình ình ra đó nhiều người chả buồn đọc, lật lật lấy lệ xong quay sang hỏi phục vụ nhà hàng có món gì. Hồi nhỏ, học luật giao thông, biển báo lấy lệ xong lớn lên ra đường chạy sai, bị công an tóm thì chửi ông ổng lên bảo công an làm sai luật. Đọc bài viết này dài ơi là dài nên không biết được bao nhiêu bạn đọc được tới đây, ai đọc tới đây thả tim <3 vào phần bình luận nha =))) Đọc nhiều sách quá thì bị kêu là mọt sách, giả tạo. Đọc truyện nhiều thì bị gọi là otaku một cách mỉa mai. Không đọc cái quần què gì thì bị kêu không chịu cập nhật tin tức. Sống mà không chửi không dễ…. Nhưng mà lạc đề rồi.

Thật ra nếu bạn đã không nghe được mà bạn còn không chịu đọc thì coi như kỹ năng nói với viết là bạn bỏ đi được rồi ha. Bạn không nghe được thì dĩ nhiên bạn không biết họ đang nói gì, bạn câm luôn. Bạn không đọc, không bổ sung được tí từ vựng, kiến thức nào vào người xong giờ người ta kêu bạn viết, bạn viết cái gì giờ? Cái này là kinh nghiệm cá nhân của mình thôi ha. Thấy nhiều bạn quan niệm đi thi lấy chứng chỉ, tập trung vào hai kỹ năng Nghe và Đọc thôi bởi hai kỹ năng đó dễ lấy điểm hơn hai kỹ năng còn lại do bạn không biết Nói và Viết gì. Ờ thì cũng đúng bởi ngay từ đầu bạn cũng đâu có nghe hay đọc được.

Học ngôn ngữ theo kiểm bám sát 4 kỹ năng nghe nói đọc viết đối với mình, cá nhân mình thôi ha, không có tác dụng. Bạn bảo cần thêm từ vựng với ngữ pháp nữa. Vậy hai cái đó lấy ở đâu ra? Bạn bảo ở đâu cũng có. Ừ ở đâu cũng có và mình lấy được, sao bạn vẫn khó khăn tìm kiếm quá zợ?
Đừng chạy nước rút nữa, bạn đang hụt hơi rồi đó. Vấn đề không phải là bạn về đích trước ai hay bạn vượt lên được ai, okay? Điều đó không quan trọng, vấn đề là bạn phải vượt lên được chính bản thân bạn trước kìa. Bạn học lấy chứng chỉ để đi xin việc hòng cạnh tranh với những người khác nhưng bản thân bạn mang danh là học tiếng Anh đó, lại không biết cách sử dụng. Giao tiếp vài câu đơn giản thường ngày bạn làm còn không được, thậm chí là lười làm. Từ chối làm những việc nhỏ để giữ sức làm việc lớn à? Mình vẫn chuộng làm những việc nhỏ để rút kinh nghiệm làm nên việc lớn hơn.
Bốn năm đại học không phải quãng thời gian quá dài đối với mình. Thật ra do được học ngành mình yêu thích, chương trình quá nhẹ so với trình độ (đại học mà trình độ Intermediate chứ chưa lên Advanced), nên mình thấy thời gian trôi qua không bị trì trệ như hồi 12 năm phổ thông. Tuy nhiên, mình học được ở trường không bao nhiêu cả, chủ yếu toàn tự bồi dưỡng kiến thức thôi. Mà nói đâu xa, kiến thức mình tự bồi dưỡng cũng một phần đọc các cuốn giáo trình mà trong chương trình học chỉ học một nửa. Xong một học kỳ, mình đọc lại và tổng kết lại xem vừa qua mình tốn bao nhiêu thời gian vô ích vô lớp ngồi không vì không có gì để học. Mình tự google các khóa học miễn phí trên mạng, bổ sung thêm các kiến thức phổ thông mà lẽ ra ai cũng nên biết. Chẳng hạn như Ai Cập thì không nằm ở Châu Âu ạ….

Vốn không định theo biên phiên dịch nhưng do rớt nguyện vọng 1 nên đâm đầu thẳng vào đây. Chỉ từ năm 3 trở đi, và nhất là năm 4, mình mới thực sự cảm thấy chục triệu mồ hôi nước mắt gia đình kiếm được cho mình đi học mỗi học kỳ có giá trị. Hiếm hoi được một môn học hoàn toàn mới và mình phải bỏ công sức để theo học. Mình cảm thấy khinh, thật sự luôn, nghe mean ha, nhưng mình khinh lắm mấy bạn vô lớp ngồi chơi giết thời gian suốt bốn năm học. Có lẽ do mình không xuất thân từ gia cảnh giàu có như mấy bạn để vung vẩy chục triệu mua bằng đại học. Mình cũng không biết lớp mình có không vì đi học thì mình xác định chỉ học thôi, nên các mối quan hệ thì bỏ qua. Thậm chí có nhiều bạn trong lớp mình còn chả biết tên hay nhớ mặt. Dĩ nhiên là đối với kiểu con nhà người ta như mình thì mang danh chảnh cờ hó, giả tạo là chuyện bình thường. 12 năm qua mình quen rồi, thêm 4 năm nữa cũng chả sao. Sở thích của mình là học và sở thích này nghe giả tạo 100%. Nhưng cũng không thành vấn đề, bởi vì các mối quan hệ xã hội của mình cũng không quá hạn hẹp và mình cũng không có nhiều thời gian để giữ nên còn thì tốt, không có cũng không sao.

Do học ở đại học chỉ đem lại cho mình chưa đến 30% kiến thức, mình cũng thà tự học là chính nên hầu hết kiến thức của mình đều đến từ công việc. À ngoại trừ việc mình đi học thêm buổi tối nhưng chỉ được chừng nửa năm sau đó bỏ dở do áp lực tài chính kiếm tiền nuôi thân :v Đi làm khi còn ngồi trong ghế nhà trường là một trải nghiệm nên có nếu bạn sắp xếp được thời gian. Không phải đi làm quá trời rồi nghỉ học triền miên sau đó than thân trách phận là sao mình học không giỏi… Nhân đây, mình không phải loài sống vì cộng đồng hay hướng ngoại hen. Mùa hè xanh, câu lạc bộ, hoạt động ngoại khóa,… thì lẽ dĩ nhiên là không có bóng mình đâu, ahihi. Mình không thích tiếp xúc với nhiều người và quan niệm sống của mình khá ích kỷ: tự thân lo được thì đừng dựa dẫm người khác. Câu này khác với câu người lớn hay nói mà nghe cay nghiệt hơn:  “thân ai nấy lo”. Nếu mà tự qua đường được, thì không cần đứng đợi người ta dẫn qua. Hay nếu mà tự nấu được bữa ăn đàng hoàng thì không cần sống bằng mì gói. Thân mình thì cố tự lo, đừng dựa dẫm quá vào người khác. Cơ bản là mình chưa bao giờ muốn trở thành một gánh nặng cho ai. Nhưng nếu ai cần mình giúp thì trong khả năng, mình vẫn xem xét, nếu thấy người đó chỉ đang dựa dẫm mình vì “chúng ta là bạn” hay “giảm giá cho tao nha” thì thôi cay đắng nhìn người đó unfriend mình chứ biết sao giờ.

Xây dựng thói quen tốt, sở thích tự học là chìa khóa để mình tiếp tục bổ sung kiến thức. Hồi đó nghe câu, “học, học nữa, học mãi” là thấy rùng mình rồi. Nhưng nghĩ kỹ lại thì mình đâu có sợ phải học cả đời. Cái mình sợ là phải đến trường. Vâng, khái niệm đến trường đối với mình là một cực hình, một cơn ác mộng. Còn học thì cứ tới thôi, bổ sung kiến thức thì tốt cho mình chứ đâu cần ai phải công nhận điều đó.

Hiện tại, kho từ vựng của mình qua một bài test thì ở khoảng 6000-8000 từ. Con số này vẫn chưa bằng một nửa số từ vựng của một người bản xứ nhưng nó đủ để đem lại cho mình chiếc bằng TOEIC 950 ấn tượng hay IELTS 8.Ha ha, mình chém gió thôi chứ nhiêu đây sao đủ được. Học ôn để lấy chứng chỉ là một chuyện khác nha. Đó là một khái niệm hoàn toàn khác với việc học để sử dụng tiếng Anh, đừng lầm tưởng nữa nhé.

Mình không có lời khuyên nào cho các bạn và các bạn cũng nên thận trọng khi làm theo bất cứ điều gì bạn rút ra được qua chia sẻ của mình. Bởi vì mỗi người có một điểm xuất phát và một đích đến khác nhau bạn ạ. Mình xuất phát là một đứa con nhà người ta, có điều kiện học tập và có ý thức về việc đó. Bạn có thể xuất phát chậm hơn do bạn không có điều kiện đi học nhiều như mình hay bạn xuất phát trước mình nhiều lắm do bạn có cơ hội du học ở nước ngoài. Điếm đến của mình là sử dụng ngôn ngữ Anh một cách thuần thục hơn nhưng điểm đến của bạn chỉ là có trong tay tấm bằng đủ để giúp bạn ra trường. Do xuất phát và kết thúc ở những điểm khác nhau, quá trình sẽ bị ảnh hưởng. Một số việc mình làm có thể không phù hợp với bạn. Đừng vội phí thời gian bắt chước hen, tham khảo là chính thôi. Hy vọng bạn sớm chạm tới đích đến bạn đã vạch ra.

Haha, chắc mình thảo mai tới vậy =))))

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. Hình từ năm 2012 rồi =)))



Thursday, March 10, 2016

Growing Up Diary: My Imaginary Friend

It sounds like a typical concept for most stories or screenplays that were written about children. Even in games, the concept of having an imaginary friend is quite popular. In reality, imaginary friends are considered a psychological and social phenomenon where a relationship takes place in the imagination rather than physical reality.

Unrelated Photo =))))))))))))))

Back when I was about five years old, there was an abandoned house next to mine. Everyday, I just loved visiting it not because it was haunted but because it had such a nice garden. For a kid who grew up in the city, being close with nature was something a little too fancy. The house wasn't that creepy as some ghost stories would describe it. It was just a normal house covered in dirt cause it had been so long since someone lived in that house.

I didn't really recall our first encounter. All I know was that he was there and he was my friend. He was a couple years older than me. He never once visited my house although we were supposed to be neighbor. I didn't even aware that somehow, he was just in my imagination. I had a friend; that was all I know.

He was a nice guy, very close to be an older brother of mine. I didn't get along very well with my own sister cause we were 10 years apart. She was always busy with her homework and most of the time, I spent playing with my toys alone. Both my parents worked so they weren't around either. He was the only friend I've got at that time.

Whenever I visited him, he would invited me in. It felt like he had always been waiting for me to come visit him. The place wasn't clean and there wasn't much furniture around. I never know his name though. I refer to him as "brother" and that was it. He knew my name and he often called me by my name. I just loved being called like that.

When the neighbor moved in and rebuilt the house, I stopped seeing him waiting for me every day when I got back from school. The neighbor was close with my family so eventually, I made friends with them. They were both elders and they kept such a beautiful garden as he, my imaginary friend, would always do. Then, one day, he showed up again.

There was an entrance near the neighbor's kitchen. He was the only one that could open the door to go through it into another dimension. That day, he took me by the hand and led me to his place. It was the same abandoned house just like the old times. He told me that there was no place for him in my world and that he belonged to this abandoned house. I asked him about the meaning of this house to him and it was revealed that he had been protecting this place for my previous life.

I had no memories on my past life. That day, he told me the story of a warrior and a princess that took place a long long time ago. We were both existed in the same world. This abandoned house was once a beautiful tower. As his stories went, I could see the house slowly changed its shape and later turned into an ancient tower. He then took my hands and led me to the rooftop. It was a tower lying on the hillside with a majestic view of the forest nearby.

He sighed and told me that not every fairy tale would end in happiness. I wanted to know what happened to both the princess and the warrior but he didn't want to continue his story. His eyes were filled with sadness and all the illusion had turned back into his reality. He told me that it was time to go home. Somehow, I got scared that it would be our last encounter. He smiled and told me that he wouldn't leave me yet.

I was too young to understand the meaning of the word "yet" by the end of his sentence. He did kept his promise though. I didn't have a chance to meet him every day like before but once in a fortnight, he would show up. We didn't play those silly games for children anymore. He taught me fencing, one of the must-have skill of a warrior. I was obsessed with fencing through my childhood. My uncle even made me one wooden sword so that I could practice.

My family decided that it was time to rebuilt our house. We moved to Thu Duc District for roughly a year. I was in junior high at that time. One year away from my own little neighborhood, I started to forget.

I was quite busy with my schedule. Everything seemed too overwhelming for a junior high students. I didn't have much time to play with my imagination anymore. I didn't even bother visiting my neighbor every day after school as I used to before. At the same time, I started writing my first story. I made friends and later, those are the real friends that still stick with me until now. To think back about that, after he, my imaginary friend, disappeared, I started having real friends, in my own world.

The neighbor later decided to expand their house. They built one more room and that room had officially blocked the entrance to his world. I didn't care that much until one day, I saw him in my dream when I was in high school.

People don't tend to remember what happened in their dreams. I was no exception. In dream, I don't have my memories. It was always like I was a complete new person in my dream. I found myself attending a prom. I was nicely dressed in a gorgeous gown. I saw a guy through the crowd and somehow, he was staring at me. When my favorite song came up, he suddenly invited me for a dance. In reality, I didn't know how to dance but somehow, in my dream, I was quite a good dancer.

Somehow, the music, the light and the atmosphere, they suddenly seemed so familiar. As the dance finished, I realized that he was my imaginary friend. I burst out into tears and he hugged me tight. It had been so long since the last time I saw him. He didn't stay the same age though. He grew up as I did.

I got my memories back even though I was still in my dream. He led me back to the neighbor's house. The new room had somehow disappeared, maybe it was because in dream, we could control it. I saw the entrance to his place again and it was the second time I got here. Things didn't change much.

He didn't blame me for forgetting him. He just sat there quietly listening to all my sorrows and sadness. High school was a tough time for me. I was so thankful that he decided to show up at that time. As I finished telling him, I asked him about the story of the princess and the warrior. Still his serious face, he took a deep breath and everything around us started changing its form.

I saw the princess got killed after trying to protect him from whatever invader. He was holding her in his arms, crying his eyes out. The flashback didn't last long. It was too much for him to watch it one more time. He said that it was time for me to go. I woke up with tears in my eyes. It wasn't a dream to me cause it was so surreal. I couldn't do anything though. After all, I realized that he was just a part of my memories and that he was just an imaginary friend in my imagination. Or at least, that was what I tried to convince myself.

Even if it were real, there was nothing that we could do to change what had already happened, in my previous life for god's sake. I tried to avoid him. I got very cautious every time I was about to gain back my memories while dreaming.

Recently, I had just met him again. I was being haunted by lots of horrible memories from school. I found myself going back to junior high, queuing in line to get to class. I walked past a person standing quietly in the corner of the stairs. He seemed familiar to me and when he started calling my name, I know that it was him.

He was just checking on me to make sure that I was doing fine with all my school stuffs. I blamed him for not visiting me for so long although I did realize that I was the one that closed all the doors. He told me that he was just a part of my childhood and as we both grew up, it was time to let go of such things that was attached to us for a very long time. I was so sure that he meant goodbye.

We were never meant to be together. Even in our past lives, we were being separated. Somehow, in this life, I broke the fourth wall and we had a chance to start things all over. I didn't have my past life memories so basically, I wasn't sure if we started the same way we did. I do know one thing is that, we have already passed by each other in this life. He was a precious memories that I wouldn't want to forget his existence. I don't know if in the future, I would have a chance to see him again but I think that I would be doing just fine without him, for now.

Saturday, January 23, 2016

Day 23. A Letter To Someone, Anyone

Dear Cerberus,

I couldn’t think of anyone else to write to except you. Ever since you called me your little kitty, maybe it was just yesterday, I just couldn’t get you out of my mind. Isn’t it like something is wrong with me again? I just can’t get my own self to function properly these days.

I’ve been dying for a long break. Truth to be told, I was nearly at my limit working and studying too much. Remember two days in a row when I taught 6 hours per day? I was already at my limit. It felt like I could collapse somehow at any point. Above all, I was under depressed cause my five-year relationship had ended. It was predictable and unavoidable. I tried my best to be strong like always so that other people didn’t have to worry much about me. It was like putting another mask onto my face.

I was broken inside out and somehow you managed to gather all those pieces back. I don’t understand, Cerberus. We only got along for a week and it felt like we had already known each other for years. Why were you here anyway, Cerberus? Why not in the past, why now? Why now, when I was at the lowest of my emotions?

I’m lost, Cerberus. I don’t know where I am, who I am or what I want to do. It’s like I could hold on to any hands that are trying to save me. Isn’t it like using anyone? I can’t help it. I’m sad, broken and selfish for now. I couldn’t figure out my weakness, my imperfections and even my mistakes that led to this ending. Cerberus, why are you even here?

You know that I could use you. When a person feels helpless or when she’s at the lowest point of her emotions, it’s a natural thing for her to hurt other people. I could use you as a tool to get over my break up. I could use you as a tool to be my puppet so that I could manipulate you to satisfy my own feelings. I could hurt you more than anyone could ever do. I could lose my mind and destroy the world that I was trying to fit in. And most importantly, I could break your heart…

Cerberus, it’s dangerous to get to know me better cause now, I am such a mess. Even when I have the courage to get myself together, I could still be dangerous. Why are you risking your life right now? Don’t you think that you might just waste your time getting to know me? I am mentally broken. Sooner or later, I would try to pull you away and hurt you. Just like what I am doing right now…

What’s the point of keeping me by your side? I might now be the one who you thought I would be. Maybe all the kindness, the caring and all the sharing that you see right now, are all nothing but lies? Even I myself cannot guarantee that. No matter how much I tried to pull you away, you still chose to stay. Somehow, I’m having such illusions that you might have fallen for me. I just don’t know what’s real and what’s not right now.

My heart aches today. It’s not my brain that went crazy but instead, my heart. I can’t read the signs. But listen, Cerberus. Even the special feelings that I have felt these days, I couldn’t distinguish between illusion and reality. You’re taking too many risks at once, Cerberus. Aren’t you afraid of falling? Cause it would hurt when you hit the ground…



Friday, January 22, 2016

Day 22. Put Your Music On Shuffle And Post 10 Songs

10 Random Songs that I’ve been listening to these days

1.    Poets of The Fall – Love Will Come To You
2.    Poets of The Fall – Carnival of Rust
3.    Poets of The Fall – Cradle in Love
4.    Mindy Gledhill – Anchor
5.    Mindy Gledhill – Feather in The Wind
6.    Mindy Gledhill – All About Your Heart
7.    Mindy Gledhill – Hourglass
8.    Anatasia – Once Upon A December
9.    Haley Reinhart – Can’t Help Falling In Love

10.  Nicki Minaj ft. Skylar Grey – Bed Of Lies

Wednesday, January 20, 2016

Day 20. 3 Celebrities Crushes

3 Celebrities Crushes
1.    Corbin Bleu
2.    Chloe Grace Moretz

3.    Dove Cameron

Tuesday, January 19, 2016

Day 19. Discuss Your First Love

Discuss My First Love

Really? Like, seriously? It’s a funny thing how sometimes life wants to mess up with you to spice things up a little bit.

I’ll go quick on my five-year relationship cause I don’t seem to be able to make my relationship look good anymore. It’s not my fault though. It’s all about destiny. Sometimes, life could be really funny.

I met him when I was in high school. He had to repeat a year cause he spent too much time playing computer games. I’m not saying that it was the bad thing. As I retold so many times about it, it suddenly became a joke anyway. We were in a relationship for almost five years, actually it was 4 years and 9 months.

We broke up 3 days before Christmas. He was the one who broke up with me. Since he was the one who broke up with me, it seemed impossible to find out an explainable reason. For almost a month after we broke up, I kept thinking to myself: “There must be something wrong about me that broke us up.” How silly I am.

Today, I left work early cause there was no class in the afternoon. On my way home, I couldn’t believe that I would run into my ex. He was walking hands in hands with a girl.

What can I discuss about my first love now? Great timing, huh? Can’t believe what just happened. It’s not even been a month yet since our break up. Still two more days to go.

There I was, feeling like an idiot. I was being cheated on for God’s know how long. He’s not a liar though. He never lies to me. I can guarantee that. He never lies to me. He just tends to hide the truth. If I don’t ask him about the truth, he would keep it hidden. Still, not really a liar though.

I really don’t want to turn him into some kind of enemy. I tried my best to be friends with him cause it would be idiotic for us to be enemies. However, since I found out this way, I don’t think that he would deserve it any more. It’s a bad day for him to get caught up like that and now he’s on my mean post. Life is fair at some points.

I’ve been questioning myself for the past couple weeks. I really wanted to believe that it was something about me that chased people off. I wanted to take all the blames. Somehow, life doesn’t want me to take it that way. Thanks! That helps. It means quite a lot to me. Things start to make much more sense now.


I feel so disappointed. I was being cheated on by a guy who was just a driver without any college degree. It’s so humiliated… 

Monday, January 18, 2016

Day 18. 30 Facts About Yourself

30 Facts About Myself

I remembered writing about 50 random facts about myself a very long time ago. Well, there’re only 30 for today. Let’s make this quick since I still have so many things to do.

1.    I’m an introvert.
2.    I love sushi and udon.
3.    #teamxbox
4.    I’m a matchaholic.
5.    I love white chocolate and dark chocolate.
6.    I’m a morning person.
7.    I enjoy reading fairytales.
8.    I love Beatrix Potter.
9.    I don’t mind wearing combat boots.
10. I always want to go back to Hoi An City.
11. I wear mostly black, grey, navy and soft pink.
12. I don’t wear white since it didn’t suit me.
13. I can cook a full proper family meal.
14. I do enjoy being neat.
15. I would love to have a puppy.
16. I’m interested in both genders.
17. I have a yin yang twin.
18. I have a sweet tooth.
19. I’m quite a shopaholic.
20. I’m pretty good at money management.
21. Making plans is what I’m very good at.
22. I’m a bookworm.
23. I’m 1m55.
24. I tell jokes too often.
25. I can be very romantic at some points.
26. I’m a bilingual.
27. I’m a nerd. Not so many people realize that.
28. I believe that I must be Mrs. Right first instead of just trying to find my prince charming.
29. I can’t live without dairy products.

30. I tend to use emoticons a lot. 

Sunday, January 17, 2016

Day 17. Your Zodiac Sign And Whether It Fits You

My Zodiac Sign And Whether It Fits Me



Well, kind of.

I’m a Sagittarius. I was born on December 18th, so I was very close to Capricorn. As someone who is half human and half animal, I believe that my sign fits me quite well than I expected.

It is said that a Sagittarius loves traveling which is obviously a normal fact for me. I love traveling too as long as I have time for it. I’ve been to quite a few places around my country and I do enjoy going far away from home. Don’t get me wrong here. I do love staying at my lovely home. It’s just so excited to have a chance to leave it for some times and come back.

A Sagittarius with its bow and arrows often messes around with relationships. As I always believe that I must be a Mrs. Right myself first, rather than finding prince charming. There are guys falling for me just because. I have never tried archery before so maybe it could be explained. I attract a few wrong punks. That could be my fault. I never intend to do that anyway. It’s just, a lot of girls nowadays are so useless, you know? They are so proud of not knowing how to cook a proper meal and do housework. Their arrows could reach their targets. Instead, mine reached.

And that’s all I know about my sign =))))))))))))))))))))))))

Seriously, I don’t even read about it that much. This is what I made up in the most logical way that possible. Astrology was never on my list. I prefer astronomy though. 

Saturday, January 16, 2016

Day 16. Things That You Miss

Things That I Miss


I miss the cold, gloomy mornings before spring comes. Although I’m 100% a morning person, I prefer those cloudy and rainy mornings to those sunny ones. I wouldn’t be lying in bed just because the weather is not so bright outside. I love sitting at my desk with a hot cup of whatever drink I find tasty, looking at the raindrops on my glass window.

I miss the days when I have absolute nothing social-related stuffs to think about. I would just get myself comfortable and cozy in a woolen sweater and a pair of fuzzy socks. I would spend my time staying in my own little room where I could read all my books over and over again without getting tired of. These are the days when I find myself 16 again.

I miss playing pretend as if I were still a little child. I would love to be a little princess going on her own magical adventures, searching for her prince charming on a white horse with a bouquet of lavenders on his hands. Why would any princesses sit back and wait for her prince? What if she were not even destined to marry a prince? What if on her own adventures, she found herself falling head over heels for the king of devil? Anything could happen in the least expected ways.

I miss the summer holidays hanging with my friends on the rooftop. We would have a BBQ party until very late at night. There would be a tent, a children pool, blankets and pillows,… everything needed for an all girl party on the rooftop. We would grill whatever edible we could afford, except for lobsters cause I’m allergic. We would drink iced tea and sing songs. Then we would all lie down and quietly observe the beautiful starry night.

I miss dressing up and feeling beautiful. As I spend most of my time staying at home, I don’t have too many chances to actually dress up a little bit. I have a gorgeous wardrobe full of different styles of clothing. My make up collection has expanded ever since my sister started her cosmetic business. I own so many beautiful shoes which fit me perfectly cause I have really nice feet.

I miss going on vacation with my dear friends. We would explore the whole city together without getting tired. Even if there were only two of us, I would just appreciate all the wonderful times we had been through together. We would all sit back and make plans and decide where or what to eat and drink and where to visit, to buy souvenirs and what to wear or bring along,… There are sure so many things to do.


I’m getting very close to start back all the things I’ve been missing. Winter is coming really soon. I believe so. 

Friday, January 15, 2016

Day 15. Bullet-Point Your Whole Day

Bullet-Point My Whole Day

1.   Get up early
2.   Do Yoga
3.   Have a healthy breakfast
4.   Go to work
5.   Lunch break
6.   Last shift
7.   Go to Auntie’s home
8.   Drop by the gas station
9.   Have dinner with Auntie
10.               Drive Auntie to work
11.               Chat with friends through messenger
12.               Drive Auntie home
13.               Go home
14.               Take a relaxing bath
15.               Spend time with the computer
16.               Exercise
17.               Doze off


It’s been a very long day… *passed out* 

Find me on Facebook