Chia sẻ bí quyết học tiếng Anh
Bạn đang vật lộn kiếm chác các chứng chỉ tiếng Anh để làm đẹp
CV hay đi du học và bạn cần tham khảo một số bí quyết học tiếng Anh?
.
.
.
.
.
.
.
.
Sao bạn không google?
À còn nếu bạn google và tìm được kết quả này thì 99% bạn vẫn
đang bị google troll nhé =)))
Nhiều người hay đứng trước mặt mình xong chửi tại sao mình lại
khá tiếng Anh đến vậy. Ơ thì cái gì nó cũng có cái giá của nó hết á. Mình cũng
đi học ở trung tâm như bao người khác thôi, với lại cũng do mình giỏi sẵn nên
xét trên mặt bằng chung, mình có vẻ giỏi hơn nhiều người khác.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ha ha ha, chắc là dễ vậy….
Không có đâu ạ! Vâng, không có cái gì nó tự nhiên mà có hay
nó đến với mình dễ dàng đâu ạ. Bạn có nhu cầu tìm bí quyết để học nhanh, kết quả
tốt, không tốn quá nhiều công sức hay tốn thời gian? Ngoài việc trở thành nạn
nhân của marketing ra thì dường như chẳng còn con đường nào khác cho bạn đâu.
Nó như thế này nhé, hồi đó bạn tập đi xe đạp, đâu phải khi
không mới lần đầu ngồi lên xe đạp và đạp cái èo là tự dưng bạn biết chạy xe?
Cũng có thể có trường hợp đó nhưng không nhiều và bạn đừng vội lầm tưởng bạn có
thể là một trong số đó. Quá trình tập đi xe đạp của bạn nó tốn đâu có ít thời
gian, mồ hôi, công sức, thậm chí là té chảy máu làm hư đường xá của nhà nước… Vật
lộn cũng phải một thời gian bạn mới biết chạy xe đạp. Nhưng đâu phải biết chạy
rồi là bạn đảm bảo 100% bạn sẽ không té nữa? Bạn còn phải biết cách sử dụng thắng
xe (nhất là khi xe không có thắng), cách vào số, cách chạy xe không cần nắm ghi
đông, cách bốc đầu xe,… Toàn là kỹ năng cả và không phải nháy mắt cái là bạn
làm được liền đâu nhé. Bạn cần luyện tập rất nhiều cho đến khi thành thạo.
Sau đó bạn tiến đến cấp độ cao hơn, đi biểu diễn cách thủ
thuật trên chiếc xe đạp bé nhỏ hoặc nhiều bạn bỏ qua bước này, tiến thẳng lên
chạy xe máy luôn. Mà chạy xe máy thì còn phức tạp hơn xe đạp nhiều bởi bạn
“nên” có bằng lái và có tiền để đổ xăng, thay nhớt. Xe ga, xe số, tay côn gì bạn
cũng phải học cách chạy và ở khoảng này thì thường nhiều bạn bỏ qua ví dụ như
cách sử dụng xi nhan, còi xe,… nhưng cũng không gây nhiều tai nạn nên cũng
không cần thiết đào quá sâu vào.
Đó, thì cũng như việc bạn học cách điều khiển một phương tiện
thành thạo, tiếng Anh cũng tương tự như thế. Bạn bỏ được bao nhiêu công sức vào
học tiếng Anh mà bạn đòi kiếm chác chứng chỉ với điểm số thiệt đẹp? Bạn bỏ được
mấy gr công sức mà bạn muốn sử dụng tiếng Anh thành thạo như dân bản xứ?
Khi bạn học hết cấp ba, trong trường hợp bạn là dạng con nhà
người ta (như mình), bạn có thể nắm được trong tay tầm 4000 từ vựng hoặc hơn
xíu. Vâng, chỉ có nhiêu đó thôi, không nhiều hơn lắm đâu. Thực chất những gì
giáo viên dạy từ sách giáo khoa chỉ chưa tới 60% vì quan trọng không phải bạn học
được gì, mà là bạn thi được bao nhiêu điểm. Nói chứ mở học bạ của mình ra, điểm
số thấp lè tè nhưng vẫn tốt nghiệp loại khá là mình thấy mình học có gì đó sai
sai rồi. Điểm số không làm nên tất cả, nó chỉ giúp gia đình bạn hạnh phúc hơn
thôi…
Giả dụ bạn thuộc dạng con nhà người ta (như mình), bạn rảnh
quá không có gì làm bởi tiền thì bạn đã dùng để mua sách hết sạch và sách mua
xong thì bạn đọc hết rồi. Bạn lấy sách giáo khoa ra đọc chơi giết thời gian vì
đằng nào muốn đi chơi tạo mối quan hệ với bạn bè thì bạn cũng cần có tiền. Bạn
có thể thêm được 10% kiến thức từ việc tự học. Vậy là sau khi bạn kết thúc sự học
12 năm ròng mà không phải ai cũng may mắn được đi học đủ nhiêu đó năm, một lần
nữa, giả sử bạn vẫn đang là con nhà người ta (như mình) thì bạn nắm được 70% kiến
thức. Thời gian tiếp tục bào mòn bạn và nhiều khi mới chỉ sau tốt nghiệp một
năm, bạn còn những 20% kiến thức làm vốn bởi những kiến thức bạn không sử dụng
đến, nó sẽ tự biến mất. Điển hình là kiến thức toán học của mình nè, tốt nghiệp
chắc được 50%, bây giờ là còn 10% chỉ biết cộng trừ nhân chia số dưới 2 đơn vị….
Mình chọn tiếng Anh làm ngành học của mình khi may mắn được
vớt vào đại học. Hồi đó thi toán mình được những một điểm rưỡi cơ…Mình không ngờ
luôn đấy. Chắc họ vớt cho mình bài hình. Vì thế mình cảm thấy tự ti kinh khủng
khi ngồi trong lớp chuyên ngành ngôn ngữ Anh và xung quanh mình toàn các bạn giỏi
toán. Đồng thời mình cũng cảm thấy thật may mắn khi hồi đó mình mà đậu nguyện vọng
1 thì chắc mình bỏ học vì không qua nổi môn toán cao cấp quá. Thực sự tới giờ
mình vẫn không hiểu học ngôn ngữ Anh thì liên quan gì tới toán… Nhưng mà điều
đó không quan trọng nữa, toán thì học cho cao nhưng rồi với mình thì cũng chỉ
xài cộng trừ nhân chia là nhiều thôi.
Vậy chính xác thì bốn năm đại học mình đã học được những gì?
Với số vốn tầm 4000 từ vựng sau khi tốt nghiệp cấp ba, mình
tự cảm thấy con số đó là không đủ bởi có lần mình đọc mấy bài báo tầm phào trên
mạng, mình có thấy người ta bảo Shakespeare sử dụng đến 80.000 từ vựng tiếng
Anh trong cuộc đời ổng. Các du học sinh lâu năm hay các bạn gốc Việt sinh sống ở
nước ngoài từ nhỏ có số vốn từ vựng lên tới 18.000 từ. Mình đã tự nhủ với bản
thân là, 12 năm phổ thông của mình không tiếp xúc nhiều với tiếng Anh do chương
trình học toàn toàn là tiếng Việt mà giả dụ mình trúng sổ xố mà muốn đi ra nước
ngoài chơi á, để giao tiếp với học thì con số 4000 từ vựng của mình chỉ vừa đủ
chào hỏi chứ còn chưa đủ để nói về thời tiết, đời sống hằng ngày nhé. Mà để nói
được về các chủ đề thân quen đó, việc nhồi nhét vào đầu các kiến thức ở đâu đâu
qua các chủ đề trên trời trong các bài thi tiếng Anh dường như chưa phải lúc.
Mình nói là chưa phải lúc chứ không phải không cần thiết nhé. Vì thế thay vì
nghe theo lời khuyên bảo sặc mùi dụ dỗ của các chuyên viên marketing giàu kinh
nghiệm, mình quyết định không ôn thi TOEIC hay IELTS làm gì cả bởi vấn đề đầu
tiên, mình cần bổ sung kiến thức phổ thông, hay chính là xem lại những gì mình
đã học qua 12 năm bằng một ngôn ngữ khác không phải tiếng mẹ đẻ.
Không có điều kiện tiếp xúc nhiều với những cuốn sách giấy
do mình không thích coi cọp và mình không thích ra khỏi nhà, mình chọn sử dụng
internet làm công cụ học tập của mình. Lúc đầu chỉ là niềm đam mê với âm nhạc
US-UK đồ, mình bắt đầu xem qua các lời bài hát để thực sự hiểu được bài hát này
nói về vấn đề gì. Và từ lúc đó trở đi, mỗi lần mình nghe một đứa nhóc hát Rain
Over Me hay lẩm nhẩm Whistle hay Barbie Girl là mình không biết phản ứng sao
cho phải nữa…
Sau đó là cơn nghiện của mình với Youtube và mình dần biến
thành một thói quen mỗi ngày. Từ thời phổ thông mình đã có Google Mail, vâng,
không phải ai cũng sử dụng bởi Yahoo lúc này vẫn chiếm ưu thế. Tài khoản của
Google giúp mình ăn bám trên Youtube một thời gian dài, coi đủ các video đủ thể
loại từ làm đẹp, nấu ăn, khéo tay,… Dù ngoài đời không giống con gái lắm nhưng
do giấy khai sinh ghi rõ mình là giống cái nên mình cũng hứng thú với các video
làm đẹp. Hồi đầu mình nghe chữ được chữ mất, mình chuyển qua coi haul video mà
các youtuber gợi ý những món đồ mua được ngoài cửa hàng là mình điếc hẳn. Mình
cảm thấy phí tiền học đó giờ ghê, học xong mà có mỗi cái video đơn giản, người
ta nói chuyện thường ngày mà mình nghe không được. Cũng hay là thị trường lúc
đó trào lưu kem chống nhục còn hot, mua kem chống nhục dễ, vừa ngồi coi video vừa
thoa.
Dần dần, mình quen với tốc độ các bài rap của Eminem, tốc độ
nói chuyện bình thường của các cô gái người Mỹ, người Anh, người Úc trên
Youtube. Mình chuyển sang nghe giọng địa phương: Người châu Á nói tiếng Anh.
Vâng, lúc đầu cũng mém điếc hẳn sau khi nghe người Nhật nói tiếng Anh nhưng
càng nghe thì càng nghiện hay sao đó. Giờ thì ngoài miệng bảo người châu Á nói
tiếng Anh khó nghe nhưng mình vẫn nghe được và vẫn âm thầm tự chỉnh lỗi sai của
họ trong đầu. À, vâng, mình là một grammar nazi ngầm...
Điều mình cảm thấy lạ nhất đó chính là có một số từ vựng thường
ngày các youtuber sử dụng trong video của họ mình chưa từng gặp bao giờ trong
sách giáo khoa, nhưng khi họ nhắc đến là mình biết ngay từ vựng đó nghĩa là gì.
Nhất là khi coi các video dạy nấu ăn, các nguyên vật liệu họ sử dụng có một số
chắc chắn trong sách giáo khoa không dạy nhưng khi họ đọc lên là mình biết ngay
họ đang nói tới cái gì. Mình không hề nhận ra điều này cho đến khi mình theo học
thầy Viễn và thầy đã chỉ ra. À thì ra có những từ vựng mình học được là do mình
đọc bao bì nhãn hiệu cũng như hướng dẫn sử dụng. Lon nước bí đao mọi người uống
hoài mà có khi chả biết bí đao tiếng Anh là gì. Mình vốn thích đọc nên khi đi
siêu thị lựa sản phẩm, mình luôn dành thời gian ra để đọc và hầu hết tất cả các
sản phẩm đều có tiếng Anh, có thể chuẩn có thể không nhưng ít nhất cũng có và
khi bạn nhận ra được chỗ nào dịch không chuẩn xác, bạn đã tiến bộ hơn chút rồi
đó. Ừ ai cũng trải qua thời chưa có smartphone ha nên các bao bì sản phẩm dầu gội,
sữa tắm, nước chà bồn cầu, nước lau sàn…. Mình cũng hay đọc qua…
Mình biết người Việt nói chung rất lười đọc. Hướng dẫn hay hạn
sử dụng thì may ra các bà nội trợ còn đọc. Ra nhà hàng, nguyên cái menu chình
ình ra đó nhiều người chả buồn đọc, lật lật lấy lệ xong quay sang hỏi phục vụ
nhà hàng có món gì. Hồi nhỏ, học luật giao thông, biển báo lấy lệ xong lớn lên
ra đường chạy sai, bị công an tóm thì chửi ông ổng lên bảo công an làm sai luật.
Đọc bài viết này dài ơi là dài nên không biết được bao nhiêu bạn đọc được tới
đây, ai đọc tới đây thả tim <3 vào phần bình luận nha =))) Đọc nhiều sách
quá thì bị kêu là mọt sách, giả tạo. Đọc truyện nhiều thì bị gọi là otaku một
cách mỉa mai. Không đọc cái quần què gì thì bị kêu không chịu cập nhật tin tức.
Sống mà không chửi không dễ…. Nhưng mà lạc đề rồi.
Thật ra nếu bạn đã không nghe được mà bạn còn không chịu đọc
thì coi như kỹ năng nói với viết là bạn bỏ đi được rồi ha. Bạn không nghe được
thì dĩ nhiên bạn không biết họ đang nói gì, bạn câm luôn. Bạn không đọc, không
bổ sung được tí từ vựng, kiến thức nào vào người xong giờ người ta kêu bạn viết,
bạn viết cái gì giờ? Cái này là kinh nghiệm cá nhân của mình thôi ha. Thấy nhiều
bạn quan niệm đi thi lấy chứng chỉ, tập trung vào hai kỹ năng Nghe và Đọc thôi
bởi hai kỹ năng đó dễ lấy điểm hơn hai kỹ năng còn lại do bạn không biết Nói và
Viết gì. Ờ thì cũng đúng bởi ngay từ đầu bạn cũng đâu có nghe hay đọc được.
Học ngôn ngữ theo kiểm bám sát 4 kỹ năng nghe nói đọc viết đối
với mình, cá nhân mình thôi ha, không có tác dụng. Bạn bảo cần thêm từ vựng với
ngữ pháp nữa. Vậy hai cái đó lấy ở đâu ra? Bạn bảo ở đâu cũng có. Ừ ở đâu cũng
có và mình lấy được, sao bạn vẫn khó khăn tìm kiếm quá zợ?
Đừng chạy nước rút nữa, bạn đang hụt hơi rồi đó. Vấn đề
không phải là bạn về đích trước ai hay bạn vượt lên được ai, okay? Điều đó
không quan trọng, vấn đề là bạn phải vượt lên được chính bản thân bạn trước
kìa. Bạn học lấy chứng chỉ để đi xin việc hòng cạnh tranh với những người khác
nhưng bản thân bạn mang danh là học tiếng Anh đó, lại không biết cách sử dụng.
Giao tiếp vài câu đơn giản thường ngày bạn làm còn không được, thậm chí là lười
làm. Từ chối làm những việc nhỏ để giữ sức làm việc lớn à? Mình vẫn chuộng làm
những việc nhỏ để rút kinh nghiệm làm nên việc lớn hơn.
Bốn năm đại học không phải quãng thời gian quá dài đối với
mình. Thật ra do được học ngành mình yêu thích, chương trình quá nhẹ so với
trình độ (đại học mà trình độ Intermediate chứ chưa lên Advanced), nên mình thấy
thời gian trôi qua không bị trì trệ như hồi 12 năm phổ thông. Tuy nhiên, mình học
được ở trường không bao nhiêu cả, chủ yếu toàn tự bồi dưỡng kiến thức thôi. Mà
nói đâu xa, kiến thức mình tự bồi dưỡng cũng một phần đọc các cuốn giáo trình
mà trong chương trình học chỉ học một nửa. Xong một học kỳ, mình đọc lại và tổng
kết lại xem vừa qua mình tốn bao nhiêu thời gian vô ích vô lớp ngồi không vì
không có gì để học. Mình tự google các khóa học miễn phí trên mạng, bổ sung
thêm các kiến thức phổ thông mà lẽ ra ai cũng nên biết. Chẳng hạn như Ai Cập
thì không nằm ở Châu Âu ạ….
Vốn không định theo biên phiên dịch nhưng do rớt nguyện vọng
1 nên đâm đầu thẳng vào đây. Chỉ từ năm 3 trở đi, và nhất là năm 4, mình mới thực
sự cảm thấy chục triệu mồ hôi nước mắt gia đình kiếm được cho mình đi học mỗi học
kỳ có giá trị. Hiếm hoi được một môn học hoàn toàn mới và mình phải bỏ công sức
để theo học. Mình cảm thấy khinh, thật sự luôn, nghe mean ha, nhưng mình khinh
lắm mấy bạn vô lớp ngồi chơi giết thời gian suốt bốn năm học. Có lẽ do mình
không xuất thân từ gia cảnh giàu có như mấy bạn để vung vẩy chục triệu mua bằng
đại học. Mình cũng không biết lớp mình có không vì đi học thì mình xác định chỉ
học thôi, nên các mối quan hệ thì bỏ qua. Thậm chí có nhiều bạn trong lớp mình
còn chả biết tên hay nhớ mặt. Dĩ nhiên là đối với kiểu con nhà người ta như
mình thì mang danh chảnh cờ hó, giả tạo là chuyện bình thường. 12 năm qua mình
quen rồi, thêm 4 năm nữa cũng chả sao. Sở thích của mình là học và sở thích này
nghe giả tạo 100%. Nhưng cũng không thành vấn đề, bởi vì các mối quan hệ xã hội
của mình cũng không quá hạn hẹp và mình cũng không có nhiều thời gian để giữ
nên còn thì tốt, không có cũng không sao.
Do học ở đại học chỉ đem lại cho mình chưa đến 30% kiến thức,
mình cũng thà tự học là chính nên hầu hết kiến thức của mình đều đến từ công việc.
À ngoại trừ việc mình đi học thêm buổi tối nhưng chỉ được chừng nửa năm sau đó
bỏ dở do áp lực tài chính kiếm tiền nuôi thân :v Đi làm khi còn ngồi trong ghế
nhà trường là một trải nghiệm nên có nếu bạn sắp xếp được thời gian. Không phải
đi làm quá trời rồi nghỉ học triền miên sau đó than thân trách phận là sao mình
học không giỏi… Nhân đây, mình không phải loài sống vì cộng đồng hay hướng ngoại
hen. Mùa hè xanh, câu lạc bộ, hoạt động ngoại khóa,… thì lẽ dĩ nhiên là không
có bóng mình đâu, ahihi. Mình không thích tiếp xúc với nhiều người và quan niệm
sống của mình khá ích kỷ: tự thân lo được thì đừng dựa dẫm người khác. Câu này
khác với câu người lớn hay nói mà nghe cay nghiệt hơn: “thân ai nấy lo”. Nếu mà tự qua đường được,
thì không cần đứng đợi người ta dẫn qua. Hay nếu mà tự nấu được bữa ăn đàng
hoàng thì không cần sống bằng mì gói. Thân mình thì cố tự lo, đừng dựa dẫm quá
vào người khác. Cơ bản là mình chưa bao giờ muốn trở thành một gánh nặng cho
ai. Nhưng nếu ai cần mình giúp thì trong khả năng, mình vẫn xem xét, nếu thấy
người đó chỉ đang dựa dẫm mình vì “chúng ta là bạn” hay “giảm giá cho tao nha”
thì thôi cay đắng nhìn người đó unfriend mình chứ biết sao giờ.
Xây dựng thói quen tốt, sở thích tự học là chìa khóa để mình
tiếp tục bổ sung kiến thức. Hồi đó nghe câu, “học, học nữa, học mãi” là thấy
rùng mình rồi. Nhưng nghĩ kỹ lại thì mình đâu có sợ phải học cả đời. Cái mình sợ
là phải đến trường. Vâng, khái niệm đến trường đối với mình là một cực hình, một
cơn ác mộng. Còn học thì cứ tới thôi, bổ sung kiến thức thì tốt cho mình chứ
đâu cần ai phải công nhận điều đó.
Hiện tại, kho từ vựng của mình qua một bài test thì ở khoảng
6000-8000 từ. Con số này vẫn chưa bằng một nửa số từ vựng của một người bản xứ
nhưng nó đủ để đem lại cho mình chiếc bằng TOEIC 950 ấn tượng hay IELTS 8.Ha
ha, mình chém gió thôi chứ nhiêu đây sao đủ được. Học ôn để lấy chứng chỉ là một
chuyện khác nha. Đó là một khái niệm hoàn toàn khác với việc học để sử dụng tiếng
Anh, đừng lầm tưởng nữa nhé.
Mình không có lời khuyên nào cho các bạn và các bạn cũng nên
thận trọng khi làm theo bất cứ điều gì bạn rút ra được qua chia sẻ của mình. Bởi
vì mỗi người có một điểm xuất phát và một đích đến khác nhau bạn ạ. Mình xuất
phát là một đứa con nhà người ta, có điều kiện học tập và có ý thức về việc đó.
Bạn có thể xuất phát chậm hơn do bạn không có điều kiện đi học nhiều như mình
hay bạn xuất phát trước mình nhiều lắm do bạn có cơ hội du học ở nước ngoài. Điếm
đến của mình là sử dụng ngôn ngữ Anh một cách thuần thục hơn nhưng điểm đến của
bạn chỉ là có trong tay tấm bằng đủ để giúp bạn ra trường. Do xuất phát và kết
thúc ở những điểm khác nhau, quá trình sẽ bị ảnh hưởng. Một số việc mình làm có
thể không phù hợp với bạn. Đừng vội phí thời gian bắt chước hen, tham khảo là
chính thôi. Hy vọng bạn sớm chạm tới đích đến bạn đã vạch ra.
Haha, chắc mình thảo mai tới vậy =))))
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. Hình từ năm 2012 rồi =)))